Về ngang trường cũ - Ngô Nguyên Xuân
VỀ NGANG TRƯỜNG CŨ
Một buổi sáng mông mênh về ngang trường cũ
Cổng khép hờ, nhìn gốc phượng trơ vơ
Một góc sân trường loạn nhịp bàn chân mơ
Như tuổi thơ băng qua còn dấu tích
Ngang qua trường mà chẳng vào thăm cho biết
thầy cô còn hay đã mất tự ngày xa
Bạn bè chừ chắc tuổi cũng đã già
Huống chi mình phong trần bao năm nhỉ
Bao mùa hạ, rồi mùa thu ko về lại
Người ra đi như bến tiển con đò
Dù mỗi năm khách vẫn là học trò
Và thầy cô rồi vỏ vàng héo hắt
Bụi thời gian cuốn người qua tầm mắt
Khách liêu trai đâu tiếc mấy lần đi
Như bao lần thu tiển biệt xuân kỳ
Nghe băng giá hồn trai ngày chiến quốc
Tình bạn học đâu phải như Cao Tiệm Ly vì Kinh Kha mà khóc
Hay một đêm bạc tóc Ngũ Tử Tư
Về ngang trường dù bao độ xuân thu
Chén hồ trường chưa lần vung chí cả
Về ngang trường tình cờ như từ giả
Áo chinh nhân chưa mặc "quá môn quan"
Đi và về có sấp ngữa chuyện nhân gian
Nhưng cũng biết đi qua thời hò hẹn
Về ngang trường nghe như đò lỡ chuyến
Ông giáo làng ngồi mơ tuổi thơ xưa
Và mùa xuân chừng như đã chuyển mùa
Ta gặp lại ta "con đò vĩ tuyến"
Bờ tuổi thơ như gặp tuổi bây giờ xao xuyến
Gõ âm vang nhịp khúc VỀ NGANG TRƯỜNG
Về ngang qua trường cũ
Tới đây thì phải xem lại… “ngày xưa”
HỒI XƯA CÓ MỘT ÔNG THẦY…Hạ Ngọc Tể.
Ngô Nguyên Xuân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Những người bạn