Đỗ Xuân Thạnh_Skyskysky :

Thứ Tư, 8 tháng 2, 2017

Hai mươi, con viết thay lời cảm ơn Mẹ_Rosa Trần




Sky+:Rosa, my niece versatile, Small pink flowers
Rosa Trần_ Hai mươi


ROSA TRAN_30 THÁNG 1 2017

Hai mươi, lần đầu đi học xa nhà, vẫn còn đang quen dần với mọi sự thay đổi.
Ngày mẹ chở lên trường dọn đồ, bịn rịn níu tay không muốn mẹ rời đi, cứ như quay lại những tháng ngày đi nhà trẻ. Mẹ chưa bao giờ nói lời ngọt với tôi, nhưng lần đầu tiên mẹ ôm tôi và dặn dò rất nhiều điều.

Mẹ đi làm rất cực nên không bao giờ tiêu xài một đồng cho bản thân, nhưng vì biết nơi con gái học xa và lạnh, đã tốn rất nhiều tiền mua áo ấm, đồ dùng đầy đủ.

Tuy lúc nào cũng mắng tôi mập, nhưng biết ở trường toàn đồ ăn Mĩ, mỗi lần tôi về lại nấu cơm canh thịt đủ món tôi thích nhất. Miệng thì luôn bảo “Thôi lần này đi ở luôn trên đó đi đừng về nữa hao cơm quá!”, nhưng tôi đi học rồi lại hỏi tuần này con có về không.

Mẹ bảo mỗi đêm đều gọi cho mẹ, mẹ sẽ chờ. Dù mẹ không dặn tôi cũng gọi, vì mỗi khi nghe giọng của mẹ chuyện buồn bực gì cũng biến mất, nghe mẹ động viên lại có thêm nghị lực học thật tốt.

Từ khi đi học xa, mẹ như trở thành bạn thân, mỗi đêm nhất định phải nói chuyện và kể cho nhau nghe mọi thứ xảy ra trong ngày. Nếu đêm nào tôi bận học hay ngủ sớm, hôm sau chắc chắn sẽ nói bù đến cả 3 tiếng. Nhỏ bạn cùng phòng đến giờ vẫn không hiểu được sao tôi có thể tám cùng mẹ lâu đến thế.

Mùa đông nhiệt độ xuống đến âm hai chục độ C, dù miệng luôn chọc “Mập vậy sao lại thấy lạnh”, mỗi sáng mẹ đều nhắn tin nhắc tôi mặc đồ ấm.

Mẹ bảo “Con đường con chọn có khó khăn mấy cũng không được nản, không bỏ cuộc. Dù cho ai nói ra nói vào, mẹ vẫn luôn tin tưởng, ủng hộ con”

Mẹ bảo “Hai mươi tuổi rồi, từ giờ tất cả mọi việc mẹ để con tự quyết định, làm gì cũng được miễn là luôn nói cho mẹ biết”

Suốt hai mươi năm qua, mẹ luôn theo tôi, đi bên cạnh tôi, dùng kinh nghiệm của bản thân làm hình mẫu cho tôi. Bất cứ chuyện gì xảy ra, dù tôi có sai lầm đến mấy cũng không đánh chửi, mà chỉ khuyên răn và dặn dò lần sau đừng phạm phải những lỗi lầm đó.

Mẹ đã dành rất nhiều thời gian cho tôi. Khi còn bé, mẹ luôn chở tôi đến những lớp học vẽ, học đàn, nhảy nhịp điệu, cờ vua,…và ngồi chờ tôi học xong. Mỗi tuần ba buổi mẹ chở tôi đi bơi, trượt patin với bạn, ngồi chờ hai ba tiếng đồng hồ là chuyện thường.

Từ xưa đến nay, đi bất kì nơi đâu mẹ đều mang tôi theo, như một điều không thể thiếu. Nhưng từ khi tôi có bạn, đi chơi thường xuyên hơn, ít khi về nhà ăn cơm tối. Đôi khi ngày lễ cũng không còn ở cùng mẹ, tối đều để mẹ thức chờ.

Con cái thường hay vô tâm, ít để ý đến cảm xúc của người làm cha, làm mẹ. Mẹ không bao giờ trách tôi, nhưng mỗi lần như thế tôi đều thấy rất có lỗi với mẹ.
Cả đời mẹ là chuỗi tháng ngày chờ tôi, hi sinh mọi thứ cũng vì tôi, chỉ mong tôi học tốt sau này sống thật hạnh phúc.

Không biết trong mắt mọi người, mẹ của mình là người như thế nào, nhưng trong mắt tôi không ai hoàn hảo hơn mẹ. Không ai hiểu tôi bằng mẹ, cũng chẳng ai hiểu mẹ bằng tôi. Có mẹ là bạn thân nhất của mình, là người đầu tiên mình gọi khi bất cứ gì xảy ra, là điều may mắn nhất trên đời…

Hai mươi, không còn là tuổi teen, nhưng theo luật pháp cũng chưa phải người lớn.
Hai mươi, không còn là con nhóc tomboy tóc tém, lúc nào cũng mặc đồ con trai ngày xưa.
Hai mươi, không còn ngang bướng, hay cãi lời ba mẹ, lúc nào cũng cho rằng mình đúng.
Hai mươi, chỉ vừa mới bước những bước đầu tiên trên chặng đường dài.
Hai mươi, hiểu ra rằng nơi nào có mẹ nơi ấy là nhà. Dù cho có đi bao xa, nếu mệt mỏi đều có thể quay về, và mẹ sẽ luôn ở đây chờ đón tôi.

Hai mươi, nhiều đam mê, nhiều hoài bão, và nhiều dự định.
Hãy cứ mơ ước thật lớn, vì có ai đánh thuế giấc mơ.
Hãy cứ sai đi, vì cuộc đời cho phép.
Hãy cứ vấp ngã, chỉ cần luôn bản lĩnh tự đứng lên, chỉ cần luôn luôn tiến về phía trước, không chùn bước, không có việc gì không thể làm.

Là mẹ dạy tôi như thế. Vậy nên hai mươi, viết để nói thay lời cảm ơn người.

Rosa Trần Vươn tới vì sao


Tình mẫu tử


Rosa Trần








WoW!…



Trang khác: Hai mươi, con viết thay lời cảm ơn Mẹ_Rosa Trần
Trang khác: Vươn tới vì sao


Đọc chu Zui: 
Cái tên “Rose” bắt nguồn từ tiếng Latin: “Rosa”, có nghĩa là màu đỏ. Mặc dù vậy, hoa hồng rất đa dạng về màu sắc. Người La Mã tin rằng hồng trắng mọc ở bất cứ nơi nào giọt nước mắt của thần Vệ Nữ rơi xuống, khi nàng khóc vì cái chết của Adonis.

Con trai Vệ Nữ là thần Cupid, khi bị ong đốt đã bắn một mũi tên vào vườn hồng. Mũi tên nhọn trở thành những chiếc gai. Vệ Nữ vô tình dẫm chân lên một chiếc gai và giọt máu của nàng rơi xuống, nhuộm màu cho những bông hoa trong vườn. Hồng nhung bắt nguồn từ đó.


Ngôn ngữ của hoa hồng
Với vẻ tinh tế, lộng lẫy, và bí ấn, mỗi bông hồng đều mang trong mình một thông điệp của tình yêu.

Màu sắc

- Màu đỏ: Tình yêu và lòng kính trọng
- Màu trắng: Nét ngây thơ, trong trắng và kín đáo
- Màu hồng đậm: Lòng biết ơn, tôn kính
- Màu hoa Oải hương (Xanh nhạt pha đỏ): Niềm say mê
- Màu vàng cam: Sự mê hoặc, quyến rũ
- Màu hồng phấn: Vẻ yêu kiều, duyên dáng
- Màu vàng: Tình bạn
- Màu trắng và đỏ: Sự đoàn kết



Đóng lại trước khi mở clip

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Những người bạn

 
Support : Creating Website | SkyskyskyTemplate | DoThanh Template
Proudly powered by Blogger
Copyright © 2011. Những người bạn của Sky+ - All Rights Reserved
Template Design by Creating Website Published by SkyDoThanh Template