Đỗ Xuân Thạnh_Skyskysky :

Thứ Hai, 17 tháng 6, 2013

Một bài viết cũ trên Diễn Đàn KTĐN

NGÔ NGUYÊN XUÂN: Một bài viết cũ trên Diễn Đàn KTĐN
Đọc lại mấy cái thư cũ, thấy vài điều hay hay trong tình bạn, Xuân mạo muội đăng lại.
Kính mến 
Ngô Nguyên Xuân
A. Xuân (trái), thầy Thạch, A.Ký, A. Giang.
HỌC TRÒ VỚI MỘT THỜI YÊU THƠ

Thơ ca vốn là sự hí lộng của ngôn ngữ, được thu nhận qua tai và miệng. Còn chữ viết vốn là ổ chứa của ngôn ngữ đó. Chúng mình ở cách xa nhau hàng vạn dặm, giao lưu nhau qua diễn đàn của hội Ái Hữu KTĐN có nghĩa là chỉ cảm xúc bằng mắt. Nhưng dù sao đó cũng là phương tiện quý báu để truyền cảm cho nhau với chiếc máy vi tính vô tri kia. 

Ở cái tuổi “ngũ thập tri thiên mệnh” rồi thì ai cũng gần ngày ra đi. Trước lúc sẽ ra đi đó ta nói cho nhau những tâm tình với vụn vặt của cuộc sống bằng cái “duyên” của ngày xưa là cùng xuất thân từ trường KTĐN. Cái ngôi trường mà tôi gọi là “một thương nhớ để dành” trong bài thơ “NƠI TRÙNG MỘNG”. Nơi trùng mộng là nơi chúng mình cùng chung một ước mộng tương lai, là con đường hoài bão mà chúng mình cùng ôm ấp. Nhưng muốn là một chuyện, còn được hay không lại là chuyện khác. (Không phải “vouloir c’est pouvoir” như người Pháp nói đâu). Cho nên giờ đây chúng ta mỗi người một nẽo trong phương trời viễn mộng và gần gũi nhau một tí qua tiếng nói của diễn đàn. Do đó ngôi trường trở thành “bóng mát để dành” và diễn đàn như “ngọn roi thần” cho anh em mình gặp gỡ.

Trời cho anh em tôi một bóng mát để dành
Một ngọn roi thần thúc vào miền thương nhớ

Ngô Nguyên Xuân

Ôi! Cái tuổi thơ ngày ấy ta đã trở thả rong khắp phố lên quê, xuống biển về núi, màu xanh tràn ngập Đà Nẵng bằng các kỳ Đại hội thể thao học sinh. Trường ta chung kết bóng đá thắng trường PCT, vô địch bóng bàn, Á quân bóng rổ (thua trường Thọ Nhân). Ngày ấy mỗi khi ôm bảng và thước tê (T) đi học giờ kỹ nghệ họa, gặp các cô trường nữ Trung học bảo là: hôm nay trường Kỹ thuật làm cá đem thớt đem dao! Nhưng dao thớt ấy là những cây Toán xanh rờn làm lé mắt học sinh các trường khác ở Đà Nẵng qua các kỳ thi Tú tài 1 và nhất là Tú tài 2 ban B (chuyên Toán). Ngày ấy ban B tỷ lệ đậu tú tài ít khi vượt 10%. Ấy vậy mà học sinh KT có người 4 bằng Tú tài (2 Tú tài 1, 2 Tú tài 2), trong khi có người nhiều năm tìm một Tú tài 1 mà tìm hoài không ra, mãi đến khi thi trắc nghiệm (IBM) mới có.

Ôi! Vô vàn là kỷ niệm! Nhớ làm sao hềt, nào nhớ Tết Đoan Ngọ, tết Nguyên Đán, lễ Noel… Thời gian đã chở mang những sự việc qua đi và chẳng bao giờ có lại. Ta đứng bên đời nhìn dòng nước trôi qua, ôm từng mùa lá rụng, từng mùa, từng mùa thương tiếc. Hình ảnh ấy phải chăng cũng là hính ảnh quê hương! Quê hương đâu chỉ là nơi chôn nhao cắt rốn, đâu chỉ là phương trời cây xanh rợp bóng, hoa thơm trái ngọt nuôi ta lớn lên mà còn có những phương trời viễn mộng cho ta gặt hái niềm thương nỗi nhớ của tuổi thơ ta, như Đỗ Trung Quân cũng nói:

Quê hương nếu ai không nhớ
Sẽ không lớn nổi thành người.


Như vậy thơ nó trú nơi chính mình mỗi con người của chúng ta mà ai muốn diễn cảm là nó bật hiện, hay nói khác đi mỗi con người Việt Nam là mỗi nhà thơ! Điếu này không ngoa bởi lã kho tàng ca dao, dân ca của Việt Nam qua từng miền ai mà có được và con người Việt Nam - thơ là quê hương:

Hôm qua tát nước đầu đình
Bỏ quen cái áo trên cành hoa sen

(ca dao)

Dòng ca dao ngọt ngào, tình cảm chan chứa đã nuôi lớn tuổi thơ con người Việt Nam không làm sao nói hết.

Chúng mình sinh ra và lớn lên trong đất nước chiến tranh loạn lạc, đôi khi hoài bão cũng bị dòng xoáy cuốn trôi đi và chúng mình đứa còn đứa mất, đứa tàn tật đứa xa quê mà thơ là trong những niềm an ủi cho người còn gặp nhau, gặp nhau nơi diễn đàn này từ lúc xa trường:

Tôi về còn đó chỗ ngồi
Áo xưa ai mặc từ thời ra đi

(Ngô Nguyên Xuân)

Biết bao phương trời đã ngầm chứa những tâm tư, rót lên diễn đàn và chờ ngày hội ngộ:

Điệu chào ai nói mà nghe
Bước chân đất thở nhịp bạn bè thôi
Nghìn phương rớt lại bồi hồi
Cũng trời Đà Nẵng và người áo xanh

(Ngô Nguyên Xuân)

Và ra đi cũng chính là trở về, hai đối tính này làm cho con người ta ước hẹn. Bởi phương trời hồ thỉ đó bao giờ cũng mong ngóng quê nhà cố lý, rồi ngựa hồng ngày kia mõi vó, cái còn là còn có quê hương, là cha mẹ, anh em:

Một đời làm thân ngựa núi
Điểm hồng vạn dặm Sơn Khê
Mưa giăng đầy trời cát bụi
Còn chăng mấy nẻo đi về


Đi về đâu! Về nơi bao dung, về nơi thong thả, về nơi ngàn trùng bóng mát quê hương, về nơi từ đó mà đi.

Đi là đi, ở, đi, đi
Đi là đi từ biệt khi chưa về

(Ngô Nguyên Xuân)

Và người viết xin kết thúc những dòng này bằng 2 câu thơ của Bùi Giáng:

Thưa rằng ly biệt mai sau
Là trùng ngộ giữa hương màu nguyên xuân. 


TÌNH HỌC TRÒ CŨ 

Chờ đợi nhau tự bao giờ
Mà đưa nhau tới giữa bờ bến quen
Ta đi bắc nhịp cầu duyên
Về khung trời cũ dệt huyền thoại hoa

Năm mươi năm có chi là
Dẫu tri thiên mệnh cũng tà áo hương
Năm mươi năm dấu tình... trường
Xin xanh hoài nhé một phương nhớ về.

(Ngô Nguyên Xuân)

1 nhận xét:

  1. 3Sky thích nhất các câu nầy:
    Một đời làm thân ngựa núi
    Điểm hồng vạn dặm Sơn Khê
    Mưa giăng đầy trời cát bụi
    Còn chăng mấy nẻo đi về

    Trả lờiXóa

Những người bạn

 
Support : Creating Website | SkyskyskyTemplate | DoThanh Template
Proudly powered by Blogger
Copyright © 2011. Những người bạn của Sky+ - All Rights Reserved
Template Design by Creating Website Published by SkyDoThanh Template