thơ Lê Sơn Thạch
CUNG THƯƠNG NGÀY CŨ
Mười bảy tuổi đã nghe sầu biêng biếc
Trôi lênh đênh cùng biển rộng sông dài
Anh ngại ngùng dạy em vũ thiên thai
Mùa lưu diễn có em lòng chợt ấm
Anh nhìn em thương con chim én nhỏ
Ngập ngừng rung đôi cánh mỏng ngây thơ
Đêm liên hoan tưng bừng muôn pháo nổ
Về trường xưa anh mãi nhớ bâng khuâng.
Hai mươi tuổi lòng anh cơn bão nổi
Tim dạt dào tìm kiếm những âm xưa
Hồn anh rộng nên tình em mỏi cánh
Một ngày đông con chim én bay về
Anh đón em miền chiêm bao thần thánh
Suốt bốn mùa biên trấn thương ca
Đây mê cung xin em cứ bước vào
Rượu tình đó xin mời em uống cạn
...
Cho em say đắm đuối nét thiên nga
Cho em say quên trời rộng trăng ngà
Cho em chết một linh hồn nhỏ dại
Anh thuở đó như dòng sông lưu lạc
Mà thuyền em đầy ắp cả mùa trăng
Anh phiêu bạt để thuyền em quạnh vắng
Ngồi ôm con mòn mỏi nét phai tàn
Em vẫn hát " chim xa rừng còn thương cây nhớ cội "
Lời hát ngọt ngào tỏa ấm nôi con
Anh vẫn lang thang hồn bạc màu sương khói
Đời lãng du thôi đành khép từ đây
.....(*)
Anh bây giờ co ro trong vỏ ốc
Nhớ miên man trăng nước Ngũ Hành Sơn
Thơ : Lê Sơn Thạch .
(*) do con gái là Lê Hoàng Thanh Thủy chép theo trí nhớ (không còn bản gốc) nên quên mất vài đoạn .
Bài hát: Cung Thương Ngày Cũ – CS Lệ Thanh
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Những người bạn