“…Hai cây hồng dòn muà lạnh này anh chắc sẽ cho ra hàng loạt trái nhỏ như năm kia. Cành chi chit quả. Nếu chăm tưới nước may ra trái sẽ lớn hơn cở pingpong. Không biết chừ em còn ham gọt vỏ sấy hồng khô nữa không? Có tiếng chim đâu đây…Ui chao, dưới gốc hồng vương vãi những cọng cỏ khô, hình như là tổ chim sẻ. Anh thấy ló ra 3 con chim sẻ con bé xinh. Chúng đang há mỏ đợi mồi…Anh đi thụt lùi nhẹ thiệt nhẹ để cha mẹ chúng không sợ…”
“Choét! Choét!” giọng gắt gỏng của tên chim xanh đậu tít trên kia đầu cột giây điện thoại cuối vườn vang lên. Ông nội cu Sữa kết tội ngay là tên chúa đảng, bé loắt choắt có cặp cánh ửng xanh lam, thân gầy nhom mà hung dữ. Đó là con thiên tặc, vì không thể kêu là hải tặc như bà nội Sữa từ lâu đã đặt cho nó. Chắc chắn nó lăm le “mần thịt” lũ sẻ măng tơ đang ẩn mình nơi tổ rơm gốc hồng. Ông hồi hộp theo dõi. Buổi trưa, khi chuẩn bị tưới cây hồng dòn, Ông thấy trên cây hồng bố mẹ bầy chim non đang bay cao bay thấp, gần lũ con bé bỏng. Ông tủm tỉm cười vì nghĩ gia đình chim bận rộn dạy bài học bay đầu đời.
Ông già tránh đi tới đầu kia vườn, chăm chút đóng lại mấy cọc rào tre cho vuông vắn. Lá nho rậm rạp từ trên dàn cao bò lan rối rít và đang vươn dài những cọng xanh non thả lơi lả xuống đất. Ông thấy lấp ló núp trong đám lá mấy chùm nho xanh mởn mơ. Ông chợt nhớ bà nội Sữa. Nếu có bà ấy, thế nào cũng không tha việc nhắm nháp vài trái nho xanh chua lét!
Khi ông quay trở lui cây hồng lớn nhất để thăm chừng tổ chim. Ông già chợt thấy cặp chim bố mẹ bay rối rít dưới gốc cây, như hoảng sợ chuyện chi. Rồi ông ngó trật lên. Cao khỏi trên cây hồng, con chim xanh đang xé xác một chim sẻ con. Ông già giận quá, cúi lượm hòn đá, liệng thiệt mạnh về phiá ác điểu, nó bay vụt đi như ánh chớp. Cùng lúc hai chim sẻ bố mẹ cũng xao xác bay lên. Cỏ rơm tung tóe, tổ chim bây giờ chỉ còn hai chim sẻ non. Một con run rẩy và một con nghẹo đầu nằm chết rủ bên cạnh. Chôn xong xác chim nhỏ, ông kiếm mảnh bìa cứng lót cỏ khô ủ kín cho con chim con còn sống và đem tới đặt dưới gốc cây ổi lớn trồng gần nhà kho thứ 2 trong này. Ông già im lặng làm vườn. Tối mịt mờ ông mới trở vào, buồn bã ngồi ghi điện thư cho vợ.
“…lâu rồi đọc đâu đó trang sách, anh nghe nói rằng khi ngữi có “hơi người”, chim mẹ sẽ sợ và bỏ đi không nuôi con nữa! Nhưng theo anh, cứ di chuyển tổ chim cho an toàn đã, mình theo dõi coi thử ra sao.”
Khắp vườn những cây mãn đình hồng nhè nhẹ đong đưa theo cơn gió trưa. Thân cây nào cũng mảnh mai như cây sậy ẻo lả mọc cao vút lên và hoa rung rinh nở đủ màu, đỏ rực, tím nhạt, hồng phấn… Gió lao xao đuổi nắng. Ra thăm gốc ổi, ông già không còn thấy chim sẻ con nữa. Rộn ràng trên mái ngói nhà vợ chồng Nam Trân, ông nghe tiếng chim sẻ riú rít tranh ăn.
Bà nội đã về lại San Jose hai tháng nay. Buổi trưa bà thích đưa võng ru Bòn Bon ngủ. Con bé chưa đầy 4 tháng tuổi mà có vẻ mơ mộng. Nó cười tít mắt nhìn đám lá thông rung rinh trên cao. Gió hè thổi mát rượi, bà hát ca dao cho cháu nghe. Lời tình tự dân tộc hòa theo lá thông, theo gió bay đi xa. Em bé lim dim ngủ từ lúc nào,
Le the cũng thể cây tùng,
Rườm rà cho lắm cây sung bờ rào
Cháu ngủ rồi nên bà rảnh, loay hoay lo đổ gạo vào cho đầy cóng đựng gạo. Ông nội Bòn Bon vừa đóng xong cái nhà xinh xinh chứa thực phẩm cho chim. Chặp chiều bầy chim sẻ sà xuống đua nhau mổ lách tách những hạt gạo ngon.
Trời chiều bảng lảng mây trắng bay…
San Jose cuối tháng 7-2011
Phan Mộng Hoàn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Những người bạn