Nhân dịp Nguyễn Văn Đào (NK 66-71) cưới vợ Là bạn học cùng lớp, tôi có lên đọc bài thơ chúc mừng Xin chép ra đây để quý vị cùng xem và mừng cho anh Đào "tiểu đăng khoa" lần thứ 2 trong đời.
(Không biết có thêm được lần nào nữa chăng?)
DUYÊN HẠNH NGỘ
Duyên hạnh ngộ tới bây giờ mới gặp (?)
Có lẻ vậy mà...vận mệnh để dành cho
Bởi Đào-Nguyên có ai cầu là được
Bến tương duyên có được mấy chuyến đò
Bên đời ! Tôi kiểng chân...nhìn thiên hạ
Tĩnh rồi say ! Bao bận : giấc mơ đời
Bầu tâm sự ! Hồ trường bao lần rót
Nẽo công danh - bồi lở - bạn bè tôi !
Nhớ thuở trước, Đồng môn dăm chục đứa
Bước phong hồ, ai hẹn buổi kiếm cung
Mà vậy đó, cũng có thằng...đại phú
Cũng có thằng...rách rưới chuyện ruỗi dong
Hôm nay : Đào Nguyên... tay rẻ lối
Có hai người tìm được bến thiên thai
(đời như thế, có chi mà phải vội)
Bước gập ghềnh...sau trước...cũng an bài
Tôi lại viết lời thơ theo gió nối
Mây nước tương phùng :
Bạn bè cũ chúc mừng nhau
Chúc Đào Nguyên hạnh phùng trên cầu nổi
Cuộc trăm năm có lẻ ...lại bắt đầu... Ngô Nguyên Xuân
Viết bài nầy trong lúc ngẫu hứng nên mình hơi hàm hồ. Vì sao ! Bởi vì cuộc trăm năm nó bắt đầu lúc nào, khi nào của đời một con người ???- Khi anh thi đổ(người xưa gọi là Đại đăng khoa). Khi anh cưới vợ (người xưa gọi là Tiểu đăng khoa). Thi đổ thì ngày xưa cả làng mới có một người đi học, mà lúc đi thi (ba năm mới có một kỳ thi)chưa chắc gì lại đổ. Như vậy "cuộc trăm năm" bắt đầu lúc nào. Mà cái ông thơ thẩn ni, lúc cao hứng lại nói rằng ông Đào cưới cưới vợ lần 2 nầy thì lại bắt đầu trở lại. Nói chơi như các bạn bè tôi thuở xưa"Thôi xóa hết làm lại từ đầu". Vậy OK, có khi anh Đào nhà tui xóa hết làm lại từ đầu ở cái tuổi mà ông Khổng ngày trước bảo :"Lục thập...nhĩ thuận" Hehehe!
Trả lờiXóa