Ngày đẹp nhất_HNT
ta không ngờ cỏ xanh cùng dương xỉ
bám vôi hè làm bóc trảng tường xưa
ta không ngờ tàu chuối xanh ngày cũ
sâu róm bò, phấn lọng mía cũng phai mờ
ta không ngờ hoa non đầu búp nhỏ
ong đã vờn hoa nắng dẫn chuồn bay
ta không ngờ mây trôi bên làn lửa
tiếng phi đoàn gào thét giữa mây mù
ta không ngờ đó là thời đẹp nhất
mẹ nuôi con, tay hái lá bên vườn
ta không ngờ cánh diều lồng no gió
bến chim đời ráo hoảnh một thời xanh
…
tôi không ngờ con đường quanh cỏ dại
dẫn bước đời về giữa chốn phù sinh
tôi không ngờ tre xanh cành thon nhỏ
quất một đời vào ải rất thâm trầm
tôi không ngờ đất khô cằn sũng nước
lũ thượng nguồn cuồn cuộn những miền hoa
tôi không ngờ cô bé thơ ngày cũ
đã xanh thời thiếu nữ một vườn xưa
tôi không ngờ bãi hoang mồ rợp lá
lũ trâu bò không gặm nổi một núi đồi
tôi không ngờ mẻ tằm non ăn rỗi
đã hoang tàn bến bãi một nương dâu
tôi không ngờ trăng xế mệt bờ hiên
cha đánh đàn, mẹ hát một đêm huyền
đêm hè bước, u minh nhè nhẹ ló
phúc yêu tinh đành cập bến thiên thần
ai có ngờ đui điếc một dòng sông
sông quằn quại đêm trăng về ngọt gió
bom chấn loạn, chuông đời tu đã gõ
trễ chuyến tàu tưởng mất đã về đây
...
đêm đã vào, đẫm ướt lối tiêu sương
tôi dẫm bước theo trời mờ gọi sáng
cỏ cây lên trước vườn quê của Mẹ
rất ăn mày và cũng rất thiên đàng
‘Bùi Giáng’_Hạ Ngọc Tể
Cạn tết trên sân chiều.
( Củ Chi TPHCM /24/02/2013 )
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Những người bạn