Giám đốc Nhạc viện TP.HCM
Tiến sĩ Văn Thị Minh Hương: “Tôi bất lực và hãnh diện về chồng mình”
PNCN - Chồng của chị Minh Hương là ca sĩ Cao Minh, người nổi tiếng hát hay và… quái! Quen nhau đến chín năm mới cưới, bao nhiêu điều khác lạ ở anh chàng kỳ khôi này dường như chị đã biết tường tận.
Chị cũng ra sức “điều chỉnh”, “bổ sung” và những tưởng sẽ có thể cải tạo được bản tính “hoang dã” của chàng nông dân mê ca hát ở vùng Lộc Giang, Đức Hòa (Long An), nhưng rồi khi thành vợ chồng, “bản năng quái” tiềm ẩn trong Cao Minh lại trỗi dậy mãnh liệt.
“Mong muốn có người chồng giống như ý mình bất thành, nhưng tôi không bất hạnh!”, Minh Hương vui vẻ chia sẻ và nói thêm: “Hồi mới cưới, nhiều lúc giận anh, tôi nằm quay lưng vào vách, chờ một biểu hiện của sự hối lỗi. Vậy mà anh Minh cứ khò khò làm như không biết gì. Thế có bực không!”. Chị thể hiện sự bất lực mà đầy hãnh diện về một ông chồng có tính tình lạ lùng một cách… bất tận. Chị kể, hai vợ chồng có ngôi nhà xinh xắn, lãng mạn với cửa ngó ra hồ sen, cửa nhìn thấy bóng cá, cửa mát với cỏ xanh, nhưng Cao Minh nào chịu để yên. Hôm nay anh cạy cái này, ngày mai anh dở cái kia. Cửa nẻo trong nhà đục đẽo, đập phá xây lắp đủ kiểu Đông Tây kim cổ, hồ nước ngoài sân cứ xoay chỉnh tứ hướng, nghiêng về trước, lùi ra sau… Thảm cỏ dưới chân đi êm ái biết bao rồi cũng bê tông hóa. Cứ đi công tác xa vài hôm, lúc trở về chị lại ngỡ nhà mình… như nhà ai!
Cao Minh là người như vậy. Anh luôn muốn người ta phải chú ý mỗi khi anh xuất hiện. “Ngồi trên chiếc xe cổ quái được anh “chế biến”, tân trang, chạy xì khói, nổ ầm ầm, mình không dám nhìn ai, còn anh thì cứ quay mặt bên này, ngoảnh cổ bên kia xem có ai nhìn mình không. Nếu có thì anh phỗng mũi, tự hào, còn không thì về nhà lật xe, đắp chỗ này thêm một miếng da bò, gắn thêm chỗ kia một chiếc còi xe ngựa… cho quái hơn chút nữa! Thậm chí, anh cũng muốn vợ… hổng giống ai” - chị Minh Hương “kể tội” chồng.
Gia đình Cao Minh và con gái một người bạn (x)
Minh Hương lớn lên trong gia đình có sáu anh em ở Đà Nẵng. Thuở nhỏ, vì muốn lập một ban nhạc gia đình nên bố mẹ cho mỗi con học một nhạc cụ. Minh Hương là út, lúc lên năm được bố chở đi học đàn guitar ở xóm, học piano ở nhà thờ. Lớn lên, các anh chị đều bỏ nghề, chỉ còn Minh Hương theo đuổi con đường âm nhạc nên được bố mẹ cưng chiều như tiểu thư. Cao Minh biết vậy nên gọi vợ là “quý tộc” và tự nhận mình là “Hai lúa”. Xung đột tính cách, thói quen vùng miền trong đời sống vợ chồng hằng ngày là tất yếu, song chị hiểu rõ một điều: ai cũng có cá tính riêng. Thỏa mãn được cá tính của mình là hạnh phúc thật nhất của mỗi người. Chị hiểu rằng chồng mình không thích bị ràng buộc và không gì ràng buộc anh được ngoài… tự do!
Tốt nghiệp nhạc viện với những giải thưởng âm nhạc lớn, Cao Minh về đoàn Bông Sen, rồi đoàn Âu Cơ, cuối cùng thành ca sĩ tự do. Lãnh đạo đơn vị từng động viên anh viết đơn “xin” danh hiệu nghệ sĩ ưu tú: “Cậu có hàng ngàn chuyện để liệt kê, chỉ cần kể đầy ba trang A4 là xong!”, nhưng anh luôn buông bút khi chưa quá nửa trang đầu. Kết quả sự chọn lựa ấy là giờ đây, hễ muốn hát thì Cao Minh thắt cà vạt, mang giày tây, chải tóc, còn không, thì anh cởi trần, chân không, đi cuốc đất, nuôi hươu, nai, chồn, khỉ… ở Trị An, Mã Đà. Minh Hương diễn tả chồng là con thú hoang. Mấy mươi năm sống chung, đã có một tỷ chuyện va chạm, nhờ đấy lại bật ra những tính khí ngang tàng, phóng khoáng, tự do của người chồng rặt Nam bộ và chị hiểu, chuyện tình cảm gia đình có lúc lên tận đỉnh, lúc xuống cuối dốc là chuyện thường tình. “Yêu nhau thì tôn trọng và chấp nhận đến cùng mọi khác biệt, nhất là khi khác biệt đó là căn nguyên làm nên hạnh phúc cho chồng. Với tôi, hạnh phúc của chồng là của vợ, là của chung gia đình”, chị nói.
Một hình ảnh khác của ca sĩ Cao Minh
Quen nhau cuối năm 1978, cưới nhau giữa năm 1988, sinh con đầu năm 1998, con gái Cao Minh và Minh Hương càng lớn càng giống mẹ ở chỗ học giỏi, đàn hay, vẽ đẹp và giống cha ở đặc điểm lưng khòm, thích đi chân đất và... dở tính.
Dù ít được biết đến so với chồng, nhưng Minh Hương có một sự nghiệp đáng nể. Chị đã hoàn tất chương trình tu nghiệp tại ĐH âm nhạc Kunitachi (Tokyo, - Nhật Bản), là tác giả của nhiều công trình nghiên cứu khoa học về âm nhạc, tham gia nhiều hội thảo quốc tế, thành viên hội đồng khoa học, biên tập cho nhiều tạp chí quốc tế, cố vấn âm nhạc cho nhiều chương trình nước ngoài, giám đốc một nhạc viện lớn… Hỏi chị có buồn khi “lép tiếng” trước chồng, chị cho biết, điều chị cần hơn và đã có, chính là sự quan tâm rất thật của người chồng với tính tình kỳ quái đến mức có thể viết thành chuyện 1001 đêm vẫn chưa đến hồi kết. Ngay chuyện thể hiện tình cảm với vợ của anh cũng không giống ai. Chở vợ đi chợ nhưng anh là người vào chợ, còn chị được anh đẩy vào bóng mát ngồi chờ. Trước ngày chị đi tu nghiệp ở Nhật ba năm, đang ngồi ăn, bỗng dưng anh mang chén cơm ra sau hè… ngồi khóc. “Chưa bao giờ tôi nghĩ anh sẽ khóc”, chị chia sẻ và nhớ lại, chị đã cảm động tự hỏi, mình có nên đi không? Ngày từ Nhật trở về, chị lại thấy khoảng sân trong nhà chất đầy đá tảng, mỗi tảng vài chục cân hoặc cả tạ do anh tự mang vác về. Hỏi, anh bảo: “Làm việc nặng để quên đi… nỗi nhớ vợ”. Giờ nhà chị có nguyên hầm đá, chẳng biết để làm gì, nhưng mỗi lần nhìn, chị lại thấy lòng rung lên một cảm giác yêu thương ngọt ngào. Con thú hoang dã… cũng yêu điên cuồng và cũng biết hy sinh vì tình yêu.
Nguyễn Thiện
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Những người bạn