Phạm Văn Sau: nhà thơ, nhà văn…
CHỌN AI? RẤT HUẾ MANG HỒN ÁO
CHỌN AI? RẤT HUẾ MANG HỒN ÁO
(Người con gái Huế ,chưa hẵn đã có cái Rất Huế. Và Tà áo dài ngày nay tuy đẹp hơn xưa, nhưng có điều đã rớt dần cái Hồn trong áo)
Có phải Em về? Hay mơ chăng!
Xa xa trắng bướm - nắng lụa hồng
Gió mây ve vãn - lùa tung cánh
Đôi làn áo lượn - trong mắt trong
Theo gió Em về - “Đó” phải không?
Mây nâng
Xô dạt cả trời hồng
Lẽ nào?
Khéo gói mây trong áo
Rồi đem thả gió - thật đó chăng?
Ừ phải, đêm qua ngắm nghe trăng
Chọn Ai ? Rất Huế! - nơi cung hằng
Đoan trang - khéo gói Hồn trong áo
Dịu dàng - thầm lặng nét Đông phương
Xem toàn màn hình
NGHĨA ĐOẠN TRƯỜNG
Sẵn tình há dễ thỏa thuê
Lắm tài mấy kẻ đề huề dọc ngang?
(Nguyên thanh tình sử)
Chúng mình là Ai? - Chẳng Ai biết
Đang là cuộc tình nóng
Còn có quyền hơn thiệt trên những nỗi buồn vui
Cuộc đời vốn hữu hạn - Có chi phải ngậm ngùi?
Bởi lòng người vô hạn - giữa đêm đen,
Ân tình thêm tủi phận người - xót đau
***
Sống thật đẹp
Như chưa hề được sống đẹp
Nhỡ mai sau
Mộng đời dở đau nơi mồ lạnh
Sau cơn mưa trời sẽ tạnh
Sáng sủa hơn trước những vụn vặt rối ren
Nên, đoạn trường chưa hẵn:
Lắm tài tình - không được thỏa thuê trọn vẹn?
Mà nghĩa là hổ thẹn:
Bao ngã chuốt tự xô
Thế gian đủ sắc màu điểm tô
Qua những cặp kính màu cứ mãi ngây ngô?
Hay Em vờ không biết:
Trong chớm nở - đã nhú mầm ly biệt
Nơi tin yêu - đã gợn chút sóng nghi ngờ
Ngay nụ cười - là thứ nước mắt thô
Cuộc đời là thế:
Đam mê - Chiếm đoạt - rồi Chê chán
Dù nhìn đời dưới những cặp kính màu trong sáng
Vẫn rơi vào hữu hạn vô thường
Tình yêu là khói sương
Lấy đâu ra trọn vẹn
***
Ngay ghế đá công viên này!
Chúng mình thường hò hẹn
Cũng là nơi hẹn hò bao đôi lứa đã chia xa
Mai đây đến lượt chúng ta
Như bao nỗi đời mãi nhạt mờ nơi cõi tối
Để ngàn ngàn năm trước dẫn lối vạn kỷ sau
Sóng triều nối tiếp xô nhau
Những giọt lệ đau buồn bã
Vơi đầy - đầy vơi nơi bể cả
Hòa làm một
Lại trở về gột sạch bao vết loét chúng sinh
Trong đó có cả chúng mình
Theo giòng xoáy lênh đênh về cõi chết
Mai kia, những đôi tình nhân ngồi đây
Nào Ai biết
Chúng mình từng có mặt nơi nầy
Đã cháy lòng, đong đầy “một thời để yêu để chết”
Thời gian vô tình xóa sạch bao dấu vết
Như chưa một lần chúng mình từng sinh ra
Như đã xóa hết những kẻ ngồi trước ta
Với bao cảm cảnh chia xa ,ngoãnh tiếc bờ hò hẹn
Khăc khoải, vò xé nỗi đau về niềm trọn vẹn
Trước khi về với sương khói ảo hư
MƯA VÀ EM
Mưa,
Mờ phủ những con đường
Mưa,
Làm đầy vơi yêu thương kẻ đợi
Tôi, con ngựa hoang - cuồng ngông ham phóng tới
Để bao năm vời vợi
Kiên khổ chờ đợi một bóng hình xa
Mặc cho rêu phong phủ kín đời lan nhã
Dài tay
Ngoắc buồn bã
Mộng ước tưởng chừng hóa đá lạnh nghìn thu
Tôi, hun hút mê mãi
Phó mặc đời Em chung cục sa mù
Mưa, cánh đồng khô như khoác áo thu
Bừng thoát cựa mình thay sắc mới
Mưa,
Tưới đẫm tôi ngập hồn chìm bóng tối
Kẻ lạc rừng hoang hoải buông trôi
Chạnh chốn mưa xa - hoang phế cả cuộc đời
***
Bên kia sông
Cuối con đường giấc mơ
Em hiện ra - trơ vơ - Bài thơ tình chưa đủ
Giữa cơn mưa mờ phủ
Tôi thấy mình như rủ gục. Ơi ới gọi đò khuya!
Khát khao cứu rỗi. Mà khản giọng cháy thơ
Vọng bên kia - trong chấp chới mưa
Ai như khản đặc - gọi chưa thưa lòng
Phạm Văn Sau
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét
Những người bạn