Đỗ Xuân Thạnh_Skyskysky :

Thứ Ba, 1 tháng 7, 2014

Lời trăn trối của bác sĩ thẩm mỹ


Lời trăn trối của bác sĩ thẩm mỹ
Bác sĩ Richard Teo Keng Siang




Thông điệp gửi giới trẻ của Richard Teo Keng Siang – bác sĩ điển trai, giàu có, tài năng… qua đời ở tuổi 40 do căn bệnh ung thư phổi – đã lan truyền nhanh chóng trong cộng đồng mạng những ngày gần đây.

Dù Richard Teo Keng Siang đã mất năm 2012 nhưng thông điệp của ông hiện nay mới được nhiều người biết đến và chia sẻ. Thông điệp đáng suy ngẫm được gửi gắm trong bài giảng của vị bác sĩ với các sinh viên y khoa ở Singapore được ghi chép lại, dịch ra nhiều ngôn ngữ trên thế giới.

Trong buổi nói chuyện, Richard kể về cuộc đời mình, môi trường ông sống, học tập, trưởng thành. Do sinh ra trong một gia đình nghèo, Richard Teo mơ ước về cuộc sống giàu sang và bất chấp nhiều thứ để đạt được điều đó. Trong những ngày tháng cuối đời, vị bác sĩ đã ăn năn, hối hận vì trong khi còn hành nghề, ông chỉ biết chạy theo đồng tiền mà không làm tròn chữ “từ mẫu”.

Sau khi đọc thông điệp của bác sĩ Richard Teo, nhiều người bức xúc trước thái độ thờ ơ của ông đối với bệnh nhân trước lúc lâm trọng bệnh. “Trời đã ban cho bác sĩ đẹp trai này sự thông minh, tài năng, may mắn và nhiều thứ hơn người, tại sao ông không dùng những điều đó để cứu giúp người, cũng là tích phúc cho mình mà chỉ biết lo làm giàu, bất chấp thủ đoạn? Đây là cái giá phải trả, trời cho thì trời lấy lại nếu sống thiếu lòng nhân đức” - một bạn đọc gay gắt viết.



Bác sĩ Richard Teo cùng thông điệp được chia sẻ trên mạng

Một số người cho rằng những sai lầm và lời dặn dò của Richard Teo cũng chính là thực tế nhức nhối trong ngành y hiện nay. “Tôi là một bác sĩ. Khi đọc những lời của Richard Teo, tôi thấy mình không đến nỗi nào. Tuy nhiên, tôi cũng thấy sởn cả gai ốc vì nhiều thứ ông viết về ngành mình đúng quá, đúng từng chân tơ kẽ tóc! Cảm ơn ông, Richard Teo!”.

Bên cạnh những lời lẽ quở trách, nhiều ý kiến cho rằng bác sĩ Richard Teo là một bác sĩ thẩm mỹ tài ba, doanh nhân giỏi, không đáng bị lên án. “Ông đã mang lại sắc đẹp cho bao người đồng nghĩa với mang lại hạnh phúc cho bao người và hạnh phúc cho bao gia đình. Đó là một công việc rất tốt. Chẳng có gì sai. Ông ra đi là do không may mắn, có gì phải ân hận” - một bạn đọc phản pháo.

Độc giả cho rằng vị bác sĩ đã biết quay đầu, dẫu muộn màng, chứng tỏ ông không phải người vô cảm, đánh mất lương tâm. “Tôi thật sự cảm động vì bài viết này. Tôi không tin bác sĩ Richard Teo không có tâm vì bệnh nhân. Ông đang cố dạy cho các bác sĩ trẻ nói riêng và chia sẻ cảm nhận về nỗi đau của bệnh nhân với các đồng nghiệp bằng câu chuyện từ chính bản thân mình. Xin nghiêng mình trước tấm lòng của bác sĩ, chúc ông hạnh phúc trên thiên đàng!” - bạn đọc Minh Châu viết.

Cùng quan điểm này, một bạn đọc viết: “Cả đời có thể chúng ta làm sai nhưng chỉ cần một giây giác ngộ thì thật quý giá biết bao! Đó còn hơn những người chẳng bao giờ giác ngộ cả. Vậy chúng ta nên học hỏi ở những cái hay và cái dở của người khác. Đừng vội lên án ai cả”. Chúng tôi xin trích lược bài giảng trong những ngày cuối cùng của vị bác sĩ Richard Teo về tiền tài, danh vọng, sự hưởng thụ… với sinh viên tại khóa Nha Khoa D1 ở Singapore.




Khi còn trẻ tôi là một thành phần tạo bởi xã hội hiện đại. Một thành phần thành công mà xã hội đang cần đến.

Từ thuở bé, tôi sinh ra và trưởng thành trong một gia đình dưới mức trung bình. Lúc ấy, tôi học được rằng hạnh phúc chỉ đến khi ta thành công trong cuộc đời… Và sự thành công ấy đồng nghĩa với sự giàu sang phú quý. Với ý nghĩ ấy trong đầu, tôi vận dụng tất cả nghị lực làm việc ngay từ thuở nhỏ.

Tôi tự nhủ không những mình phải được học trường tốt nhất mà cần vượt hẳn mọi người ở nhiều lĩnh vực. Mặc đồng phục, chơi giỏi thể thao và các mặt khác… Tôi cần phải có nhiều phần thưởng để thành công vẻ vang. Tôi cần nhiều giải với những lá cờ màu mè, cần những thành tích cấp quốc gia... Vì thế, tôi thành công khi còn rất trẻ. Tôi học trường y khoa và ra trường làm một bác sĩ.

Trong tất cả phân khoa y, giải phẫu mắt là ngành được chuộng nhất thời bấy giờ. Tôi quyết định theo học ngành phẫu thuật về mắt. Đồng thời, tôi cũng nhận được học bổng cho nghiên cứu về máy laser chữa mắt do NUS (National University of Singapore), Cơ quan nghiên cứu y khoa chính phủ cấp.

Theo quá trình định sẵn, tôi được giao 2 bằng sáng chế, một về y khoa, hai về kỹ nghệ laser. Các bạn biết đấy sự học hỏi từ nhà trường không mang lại sự giàu có trong cuộc đời. Nghĩ việc nghiên cứu và học hỏi về phẫu thuật mắt cần quá nhiều thời gian nên tôi quyết định ra ngoài làm việc cho công ty tư nhân để kiếm nhiều tiền hơn. Được một thời gian, tôi bỏ việc và ra ngoài thành lập viện phẫu thuật thẩm mỹ cùng với viện phẫu thuật ngắn hạn.

Có một điều rất trớ trêu là người ta không trở thành anh hùng nếu chỉ làm bác sĩ gia đình. Người dân thường không hài lòng và tiếc tiền khi phải trả 20 USD để khám một bác sĩ tổng quát. Nhưng cùng bệnh nhân ấy, họ không ngần ngại trả 10.000 USD để đi bác sĩ hút mỡ bụng, 15.000 USD nâng ngực và những phẫu thuật thẩm mỹ tương tự…

Khi bắt đầu viện thẩm mỹ, bệnh nhân của tôi đợi mỗi tuần, rồi sau đó họ phải đợi 2 tháng, rồi 3 tháng. Sắc đẹp hư ảo bằng thẩm mỹ là một công nghệ dị thường. Lúc đầu, tôi thuê một bác sĩ phụ giúp, rồi người thứ hai, thứ ba rồi thứ tư. Trong vòng một năm đầu, lợi tức tôi lên đến bạc triệu. Nhưng cuộc đời không bao giờ gọi là đủ cả, tôi vẫn chưa hài lòng lắm. Tôi bắt đầu bành trướng sang thị trường Indonesia để phẫu thuật cho những người giàu ở đó. Họ nhắm mắt sẵn sàng phung phí tiền bạc một cách dễ dàng. Làm tiền ở đấy quá dễ...

Tôi đã làm quá nhiều tiền và bây giờ là lúc tìm cách để hưởng thụ . Tôi mua một chiếc xe đua và gia nhập câu lạc bộ đua xe, sau đó mua thêm một chiếc Ferrari 430. Sau khi mua xe, tôi sắm nhà. Tôi quyết định đi tìm một mảnh đất để xây một căn nhà độc lập cho mình và có thể đi săn bắn thú vật... Cũng như mọi người, ai cũng mơ được giàu có và một khi giàu rồi, người ta nghĩ đến người nổi tiếng. Thế là tôi tìm cách cặp kè với những người giàu và nổi tiếng bằng cách kết bạn trên mạng internet. Chúng tôi chịu chi rất nhiều cho những nhà hàng nổi tiếng với một cuộc sống trưởng giả.

Như vậy, tôi đã đạt đến cực điểm của cuộc sống mà mọi người hằng mơ tưởng. Tôi vẫn thường vào phòng tập thể dục và nghĩ mình đã có quyền tự chủ, có tất cả để duy trì sự cực điểm này. Nhưng tôi đã lầm. Tôi không thể duy trì được tất cả những thứ ấy…

Khoảng tháng 3 năm ngoái, tôi cảm thấy hơi đau lưng trong lúc làm việc. Tôi nghĩ do mình đứng nhiều và hay cong lưng khi làm phẫu thuật cho bệnh nhân. Tôi vào bệnh viện nhờ một anh bạn chụp cộng hưởng MRI xem có phải bị trật đốt sống không. Đêm đó, anh bạn điện báo cho tôi biết xương tủy của tôi bị thay đổi một cách nhanh chóng. Tôi quyết định trở lại bệnh viện lần nữa để kiểm soát bằng những phương pháp tối tân hơn và họ phát hiện tôi đang ở giai đoạn 4 của ung thư phổi.

Tôi từng tưởng đã đạt đến cực điểm của cuộc đời và nghĩ tất cả nằm dưới tầm tay của mình nhưng không lâu sau, tôi thấy mình mất tất cả.

Các bạn có nghĩ rằng bạn bè, dòng họ với cuộc sống khó khăn sẽ chia sẻ niềm hạnh phúc với bạn khi bạn lái xe Ferrari đi khoe khoang với họ? Không bao giờ, nhất là khi họ phải dùng phương tiện công cộng đến thăm bạn.

Vào lứa tuổi các bạn, tôi ở khu nội trú King Edward VII Hall. Tôi quen cô bạn tên Jennifer mà lúc đó, tôi nghĩ người này lạ thường. Khi tôi và cô ấy đi bộ dọc đường, nếu gặp một con ốc sên, cô ấy sẽ không ngần ngại đặt nó trở lại bãi cỏ. Lúc đó tôi nghĩ tại sao Jennifer phải tốn công và làm dơ bẩn đôi tay mình để làm chuyện ấy nhỉ? Nó chỉ là con ốc vô tri kia mà? Thực ra, cô ấy cảm nhận được sự đau đớn của con ốc khi người ta giẫm đạp lên nó. Tôi được huấn luyện để trở thành một bác sĩ, để có lòng từ bi và cảm thông nhưng tôi lại không có được những thứ ấy.

Là một bác sĩ trực trong bệnh viện chuyên trị ung thư NUH (National University Hospital), tôi từng chứng kiến rất nhiều người chết trong đau đớn. Tôi đã nhìn thấy nhiều bệnh nhân mà cơ thể họ bị tàn phá vì cơn đau. Tôi cũng đã chứng kiến các bệnh nhân kiểm soát việc đau đớn bằng cách nhấn nút morphine tiêm vào máu từng giờ, từng phút vì không chịu nổi cơn đau đớn giày vò. Tôi cũng chứng kiến nhiều bệnh nhân phải dùng ô-xy để thở hơi thở cuối cùng. Nhưng khi đó, tôi nghĩ tất cả chỉ là công việc.

Mỗi khi vào viện tiêm thuốc, rút máu và đưa thuốc cho bệnh nhân, tôi nghĩ bệnh nhân là bệnh nhân, tôi vẫn là tôi. Khi xong việc, tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà vì nghĩ là đã hoàn tất công việc hằng ngày. Khi bệnh nhân mắc bệnh, bị giày vò bởi cơn đau, tôi nghĩ đó là cơn đau của người khác chứ không phải của mình... Tôi thực sự không hiểu họ đau đớn như thế nào cho đến khi tôi là nạn nhân.

Và có ai hỏi rằng nếu cho tôi làm lại từ đầu như một bác sĩ, tôi sẽ khác không, tôi có thể trả lời các bạn rằng: Vâng, tôi sẽ đổi khác. Vì đã trải qua cơn đau đớn mà bệnh nhân vấp phải nên tôi hiểu rõ việc họ chịu đựng sự giày vò thế nào.

Ngay khi các bạn chỉ bắt đầu năm thứ nhất về phẫu thuật nha khoa, tôi khuyên bạn hai điều sau:

Thứ nhất, thông thường khi các bạn ra trường các bạn sẽ làm việc trong viện nha khoa tư. Bạn sẽ làm rất nhiều tiền bạc, tôi bảo đảm như vậy. Chỉ cần làm răng giả cũng đem rất nhiều lợi tức cho các bạn. Thực ra, không có gì khó hiểu về cách làm tiền và làm giàu của các bạn, đó là cách làm giàu lương thiện. Vấn đề ở chỗ là đa số chúng ta không làm chủ được mình. Khi giàu, ta lại càng muốn giàu hơn, lòng tham không đáy mà. Khi lòng mong muốn càng tăng, tôi lại càng theo đuổi nó một cách mãnh liệt. Như tôi đã kể với các bạn lúc đầu, tất cả điều tôi muốn là giàu cực điểm. Tôi say mê làm giàu đến nỗi không có gì quan trọng bằng tiền bạc. Và bệnh nhân là nguồn lợi tức tuyệt vời cho tôi. Tôi rút từng cắc bạc của bệnh nhân.

Nhiều khi tôi quên bẵng đi mình phụng sự cho ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai ngoài chính mình… Tôi cảm thấy chúng ta mất dần đạo đức một lương y cũng chỉ vì ai cũng muốn làm thật nhiều tiền.

Tệ hơn là gần đây, chúng tôi còn đem trò bêu xấu đồng nghiệp trong nghề để lấy thêm lợi thế cho mình. Đây là tình trạng chung trên thị trường y khoa, nha khoa và bất cứ lĩnh vực nào. Tôi khuyên các bạn không nên đánh mất đạo đức và lương tâm con người, hy vọng các bạn không bao giờ làm như tôi.

Thứ hai, đa số chúng ta chưa có cảm giác đối với bệnh nhân khi bắt đầu công việc. Tôi chỉ mong làm xong chuyện càng sớm càng tốt, chỉ muốn bệnh nhân rời phòng làm việc của tôi càng sớm càng tốt... Tôi không thực sự hiểu bệnh nhân mình nghĩ gì, nỗi lo sợ và những điều khác họ từng trải qua cho đến khi lâm trọng bệnh. Đó là sai lầm lớn nhất của y khoa hiện đại. Chúng ta được huấn luyện để trở thành những bác sĩ y khoa, nha khoa nhưng chúng ta lại không hiểu bệnh nhân cảm nhận thế nào.

Tôi không đòi hỏi các bạn phải xử sự bằng tình cảm, điều đó không chuyên nghiệp. Các bạn nên luôn các thử tự đặt mình vào trường hợp bệnh nhân để hiểu tâm trạng đau đớn của họ. Cũng không còn sớm nhưng vẫn chưa muộn màng.

Điều trớ trêu nữa là nhiều khi biết mình sắp chết, chúng ta mới học cách sống. Đừng để môi trường dạy bạn cách sống như thế nào là hợp lý – như tôi. Tôi hy vọng bạn sẽ suy nghĩ kỹ để có một hướng cho chính mình. Đừng nghe lời xúi giục của xã hội mà hãy nghĩ đến những gì bạn muốn thực hiện và làm tốt cho người khác. Vì sự hạnh phúc thực sự không phải là phục vụ cho chính bạn.

Tóm lại, những gì tôi muốn khuyên bạn là: Đừng bắt chước cuộc sống giàu sang ảo tưởng như tôi... Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học này... Không gì sai lầm khi bạn giàu có cả, vì thượng đế đã ban cho bạn cái ân sủng ấy. Tuy nhiên, rất nhiều người được hưởng giàu sang phú quý nhưng họ không biết giữ gìn nó.

........................................................................................................................................................
Lời trần tình của bác sĩ giải phẩu thẩm mỹ qua đời vì ung thư Bác sĩ Richard Teo Keng Siang, 40 tuổi, triệu phú ngành giải phẫu thẩm mỹ ở Singapore, phát hiện bị ung thư phổi giai đoạn cuối khi ở đỉnh cao nhất của tiền tài, danh vọng. Từ nhỏ, bác sĩ Richard Teo luôn đứng đầu trường trong mọi môn học, từ khoa học đến thể thao. Khi vào ngành y, ông chọn giải phẫu thẩm mỹ vì lợi nhuận của nó vượt qua các ngành nghề khác. Ông trở thành một triệu phú chóng vánh.

Tháng 3/2011, bác sĩ Richard Teo được chẩn đoán bị ung thư phổi giai đoạn cuối. Ông qua đời cuối năm 2012. Câu chuyện cảm động và những lời chia sẻ của ông trước khi mất vài ngày đã và đang được thanh niên khắp nơi theo dõi, lan truyền trên các trang mạng xã hội, được dịch ra nhiều thứ tiếng.

Dưới đây là trích đoạn những tâm sự của bác sĩ Richard Teo về tiền tài, danh vọng, hưởng thụ... với sinh viên tại khóa Nha khoa D1 ở Singapore, tháng 11/2011, 8 tháng sau khi bị chẩn đoán ung thư:

"Tôi lớn lên trong một gia đình có mức sống dưới trung bình. Tôi học được từ mọi người xung quanh và môi trường sống rằng có thành công thì mới hạnh phúc. Thành công có nghĩa là giàu có. Với suy nghĩ này, tôi luôn ganh đua ngay từ nhỏ.

Không chỉ học ở trường giỏi, tôi cần thành công trong mọi lĩnh vực, từ các hoạt động tập thể đến chạy đua. Tôi cần đoạt được cúp, phải được giải cao nhất. Tôi vào trường y và trở thành bác sĩ. Chắc một số em biết rằng trong ngành y, phẫu thuật mắt là một trong những chuyên khoa khó vào nhất. Tôi đã vào được và đạt học bổng nghiên cứu của ĐH quốc gia Singapore.

Trong khi nghiên cứu, tôi có hai bằng phát minh, một về dụng cụ y khoa và một về tia lasers. Nhưng tất cả thành tựu này không mang lại cho tôi sự giàu có. Sau khi học hoàn tất, tôi thấy theo đuổi ngành phẫu thuật mắt mất quá nhiều thời gian trong khi ra ngoài làm tư kiếm được nhiều tiền hơn. Tôi quyết định bỏ ngành phẫu thuật mắt giữa chừng và nhảy qua mở trung tâm giải phẫu thẩm mỹ trong tỉnh.

Một người có thể không vui vẻ khi trả 20 USD cho một bác sĩ tổng quát nhưng không ngần ngại trả 10.000 USD để hút mỡ bụng, 15.000 USD sửa ngực… Do vậy, thay vì chữa bệnh, tôi quyết định trở thành người sửa sắc đẹp. Công việc làm ăn rất khấm khá. Bệnh nhân đến rất đông. Tôi mướn một, hai, ba rồi bốn bác sĩ. Chỉ trong vòng năm thứ nhất, chúng tôi đã lên hàng triệu phú. Nhưng chẳng thể nào là đủ vì tôi trở nên mê muội. Tôi bắt đầu bành trướng sang thị trường Indonesia để làm phẫu thuật cho những người giàu ở đó. Họ phung phí tiền bạc một cách dễ dàng. Làm tiền ở đó quá dễ...

Tôi làm gì với mớ tiền dư thừa? Cuối tuần tôi tiêu khiển ra sao? Thông thường tôi đến tụ tập tại câu lạc bộ đua xe hơi. Thỉnh thoảng tôi dự đua xe ở Sepang, Malaysia. Tôi mua một chiếc Ferrari 430. Sau khi có xe, tôi mua nhà, khu nghỉ mát. Tôi nghĩ phải hòa nhập với những người giàu có, nổi tiếng và bắt đầu giao tiếp với mỹ nhân, người giàu sang và danh tiếng, như hoa hậu thế giới hay người sáng lập mạng Internet, ăn uống ở mọi nhà hàng kể cả nhà hàng nổi tiếng của đầu bếp Michelin.

Tôi đã có được mọi thứ trong cuộc sống, đến tột đỉnh của sự nghiệp. Đó là tôi của một năm trước đây. Khoảng tháng 3 năm ngoái, đột nhiên tôi bị đau lưng. Tôi nghĩ chắc tại mình hay vận động mạnh. Tôi đến Bệnh viện đa khoa Singapore và nhờ bạn học chụp cộng hưởng từ để xem có phải bị trật đốt sống hay không. Rồi tôi thực hiện PET scans và được phát hiện đang ở giai đoạn 4 của ung thư phổi. Tôi được cho biết, ngay cả với hóa trị, tôi cũng chỉ còn được 3-4 tháng tối đa. Tôi chán nản, tuyệt vọng.

Điều mâu thuẫn là mọi thứ tôi có - sự thành công, cúp thưởng, xe cộ, nhà cửa - tất cả những thứ tôi nghĩ mang hạnh phúc - khi tôi xuống tinh thần, tuyệt vọng, không mang đến cho tôi niềm vui. Tôi chẳng thể ôm chiếc Ferrari ngủ. Chúng không mang lại một sự an ủi nào trong những tháng cuối cùng của cuộc đời tôi. Điều thật sự mang lại cho tôi niềm vui trong mười tháng cuối cùng là tiếp xúc với người thân, bạn bè, những người chân thành chăm sóc tôi, cười và khóc cùng tôi. Họ có thể nhìn thấy sự đau đớn, chịu đựng mà tôi phải trải qua.

Để tôi chia sẻ với các em một câu chuyện khác. Khi tôi bằng tuổi các em, tôi ở khu King Edward VII. Tôi có một người bạn khá lạ lùng tên là Jennifer. Khi chúng tôi đi bộ, nếu thấy một con ốc sên trên đường, cô ta sẽ nhặt nó lên và đặt lại trong thảm cỏ. Tôi thắc mắc tại sao phải làm thế, sao phải bẩn tay chỉ vì một con ốc sên? Sự thật là cô ta đã cảm được rằng con ốc có thể bị đạp nát chết nếu nằm đó. Đối với tôi, nếu không tránh đường thì đáng bị đạp nát, chỉ là luật tự nhiên thôi. Đối ngược nhau quá, phải không?

Tôi được huấn luyện thành bác sĩ để có từ tâm, đồng cảm nhưng tôi không có. Là một bác sĩ trực trong bệnh viện chuyên trị ung thư NUH (National University Hospital), tôi từng chứng kiến bao nhiêu người chết. Tôi đã thấy họ đau đớn và chịu sự tàn phá của cơ thể vì cơn đau. Tôi cũng đã chứng kiến bệnh nhân nhấn nút morphine tiêm vào máu từng giờ từng phút vì không chịu nổi sự đau đớn dày vò. Nhiều bệnh nhân phải dùng oxygene để thở hơi thở cuối cùng. Nhưng đó là công việc. Khi xong việc tôi chỉ muốn chạy ngay về nhà vì nghĩ là đã hoàn tất công việc hằng ngày.

Tôi thực sự không hiểu họ đau đớn như thế nào cho đến khi tôi là bệnh nhân. Nếu được làm lại từ đầu với cương vị một bác sĩ, tôi sẽ đổi khác. Vì tôi đã trải qua cơn đau đớn mà bệnh nhân vấp phải nên tôi rất hiểu họ chịu đựng sự dày vò của đau đớn như thế nào.

Ngay khi các em vào năm thứ nhất, bắt đầu hành trình để trở thành nha sĩ giải phẫu, cho phép tôi thử thách các em hai điều.

Hiển nhiên, tất cả các em ở đây sẽ bắt đầu đi làm tư. Các em sẽ thành giàu có. Tôi bảo đảm với các em rằng, chỉ trồng răng, các em kiếm được bạc ngàn, mớ tiền không tưởng được. Và thật ra, không có gì sai trái với thành công, giàu có. Điều phiền toái duy nhất là nhiều người chúng ta, như bản thân tôi, không thể kiềm chế được.

Tại sao tôi nói như vậy? Bởi vì càng tích tụ, càng có nhiều, tôi lại muốn nhiều hơn. Càng ham muốn, tôi càng trở nên mê muội. Tôi trở nên mê muội đến nỗi chẳng còn việc gì thành vấn đề đối với tôi nữa. Bệnh nhân chỉ là một nguồn lợi tức và tôi vắt cạn từng xu từ họ.

Nhiều khi chúng ta quên mất mình cần phục vụ ai. Chúng ta lầm lạc đến nỗi chẳng phục vụ ai ngoài chính mình. Điều đó đã xảy ra với tôi. Trong khi khám bệnh, đôi khi chúng ta khuyên bệnh nhân chữa trị bệnh không hẳn có, không rõ rệt và ngay cả khi không cần thiết.

Ngay tại thời điểm này, tôi biết ai là bạn tôi, chân thành lo lắng cho tôi và ai chỉ muốn làm tiền tôi bằng cách bán buôn “hy vọng” cho tôi. Chúng ta đánh mất lương tâm vì chúng ta chỉ muốn kiếm tiền.

Tệ hại hơn, tôi có thể kể cho các em nghe, vài năm vừa qua, chúng tôi đã nói xấu đồng nghiệp, hạ thấp họ xuống để nâng mình lên. Điều đó đang xảy ra trong ngành y và ở mọi nơi. Tôi thử thách các em không để đánh mất lương tâm mình. Tôi trả giá đắt cho bài học này. Và tôi hy vọng các em sẽ không bao giờ phải như vậy.

Thứ hai là đa số chúng ta khi bắt đầu công việc đều chưa có "cảm giác" đối với bệnh nhân. Cho dù trong bệnh viện hay nhà thương tư cũng có vô số bệnh nhân để chữa trị. Tôi chỉ muốn bệnh nhân rời phòng làm việc của tôi càng sớm càng tốt. Đó là sự thật và trở thành một công việc bình thường hằng ngày.

Tôi đã thực sự hiểu bệnh nhân nghĩ về mình thế nào chăng? Thực ra là không. Nỗi lo sợ và lo âu của bệnh nhân và những thứ khác mà họ đã trải qua. Thực ra tôi cũng không biết đến khi tôi lâm trọng bệnh và đó là một sai lầm to nhất của hệ thống y khoa tân tiến. Chúng ta được huấn luyện để trở thành những chuyên gia y cũng như nha khoa nhưng chúng ta lại không hiểu bệnh nhân cảm nhận chúng ta như thế nào.

Tôi không đòi hỏi các em phải xúc động, vì như vậy cũng không chuyên nghiệp, mà chỉ hỏi chúng ta có thật sự cố gắng tìm hiểu nỗi đau đớn của họ không? Phần lớn là không, tôi có thể chắc chắn như vây. Do đó, tôi thử thách các em luôn đặt mình vào cương vị của bệnh nhân.

Bởi vì sự đau đớn, nỗi lo lắng, sợ hãi rất thực với họ mặc dù không thực đối với các em. Ngay hiện giờ, tôi đang chữa hóa trị lần thứ 5. Tôi có thể cho các em biết nó rất kinh khủng. Hóa trị là thứ các em không muốn ngay cả kẻ thù của mình phải trải qua vì bị hành, đau đớn, ói mửa. Cảm giác khủng khiếp. Và bây giờ, với chút năng lực còn lại, tôi tìm đến các bệnh nhân ung thư khác vì tôi thật sự hiểu được họ đau đớn, chịu đựng như thế nào. Hơi muộn màng và ít ỏi.

Các em có cả tương lai sáng lạn phía trước với tất cả tài năng và nhiệt huyết. Tôi thử thách các em, ngoài bệnh nhân của mình, hiểu thêm rằng có nhiều người ngoài kia đang thật sự đau đớn, thật sự khó khăn, đừng nghĩ rằng chỉ có người nghèo mới phải khổ. Điều này không đúng. Những người nghèo khó vốn sẵn không có gì, họ dễ dàng chấp nhận. Do đó, họ hạnh phúc hơn các em và tôi. Nhưng có nhiều người đang đau khổ về tâm thần, thể xác, tình cảm, vật chất... Chúng ta lựa chọn làm lơ hoặc chúng ta không muốn biết đến sự hiện hữu của họ.

Do đó đừng quên, khi các em được thành danh, hãy với tay đến những người cần sự giúp đỡ. Bất cứ việc gì các em làm đều có thể mang đến sự khác biệt lớn cho họ. Bây giờ tôi ở vị trí của người tiếp nhận, tôi hiểu rõ, thấy khác khi có người thật sự chăm lo, khuyến khích mình. Nhờ vậy mà tôi vẫn có thể nói chuyện với các em hôm nay.

Mọi người đều biết rằng sẽ có ngày phải chết, chúng ta ai cũng biết như vậy. Nhưng sự thật, không ai tin, vì nếu tin chúng ta đã sống một cách khác. Khi tôi phải đối diện với cái chết, tôi lột bỏ mọi thứ, chỉ tập trung vào thứ thiết yếu. Thật trái ngược rằng, chỉ khi sắp chết thì mình mới biết nên sống như thế nào. Tôi biết điều này nghe qua thật mơ hồ, nhưng đó là sự thật và tôi đang trải qua.

Đừng để xã hội bảo ban các em cách sống. Đừng để môi trường bắt các em phải làm gì. Điều này đã xảy ra cho tôi. Tôi tưởng như vậy là hạnh phúc. Tôi hy vọng các em suy nghĩ lại và sẽ tự quyết định cuộc sống của chính các em. Không phải do người khác bảo ban mà là các em quyết định, sống cho mình hay mang đến sự tốt đẹp cho đời sống của người khác. Hạnh phúc thật sự không có được khi chỉ sống cho mình. Sự thật không như tôi đã tưởng.

Tôi xin tóm lược, trong cuộc sống, chúng ta biết sắp xếp thứ tự trước sau càng sớm, càng tốt. Đừng giống như tôi. Tôi không còn cách nào khác và đã phải trả giá đắt cho bài học...".


Nguồn: Bác sĩ nội trú_ heavenaddress.com

Đến khi cận kề cái chết thì anh đã hiểu được luật nhân quả, hiểu được thế nào là làm giàu trên sự đau khổ của người khác. Dù sao thì muộn còn hơn không và hy vọng bài viết của anh sẽ cảnh tỉnh được nhiều người VN, từ quan to cho đến dân đen đang lao theo đồng tiền để làm giàu bất chấp đạo lý!

Mong sao các quan chức và bác sĩ, cán bộ làm trong ngành y của Việt Nam sớm đọc được bài viết này của bác sỹ Richard Teo Keng Siang.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Những người bạn

 
Support : Creating Website | SkyskyskyTemplate | DoThanh Template
Proudly powered by Blogger
Copyright © 2011. KỸ THUẬT ĐÀ NẴNG - All Rights Reserved
Template Design by Creating Website Published by SkyDoThanh Template