CHUYỆN TAO PHÙNG
Thắp chút nhớ soi vào mùa nắng cũ
Sáng lên tình Kỹ Thuật áo mùa ... xanh
Những mầm sống ngày nao về nở nụ
Niềm hoan ca, tình đượm biết bao tình
Thuở nắng nhớ ngày cây xanh rợp bóng
Nhạn bay về sãi cánh giữa trời mơ
Bao mùa lá rơi vào vùng nước đọng
Chép hoa niên, ai đâu hẹn bất ngờ
Có con nước xa nguồn...tình cố cựu
Lở bồi chi, rẻ nhánh đợi nghìn khuya
Trên đỉnh nhớ, hạn kỳ bao bằng hữu
Nắng thu vàng tóc cỏ úa nào chia
Thôi xếp áo, đợi bên cầu tâm tưởng
Cho ta về non nước bóng bình yên
Nụ hoa chờ nở vườn xuân có muộn
Cầu duyên xưa, gót nhỏ, cánh chim chuyền
Chừ ngồi lại bên cầu xưa tuổi dại
Tóc đa mang lóm đóm bạc công hầu
Chép một chút tình sương trên khói cũ
Rằng hợp tan là hẹn với mai sau
Hẹn với nhớ, hẹn với màu tri kỹ
Để xanh hoài cái thành phố mùa xanh
Xin gót cũ còn trùng phùng thi vị
Xuống trời thu , xưa ước chuyện công thành
Ngô Nguyên Xuân
CHUYỆN LÀM VUA
Trả lờiXóaBao triều đại lên ngôi nhiều trăm năm
Ta lên ngôi chỉ độ mươi lăm phút
Theo cái đoàn Kỹ thuật ngày xưa trước
Dâu, rể, cháu, con đoàn tụ sum vầy
Xưa áo xanh, chừ hoàng bào lay phay
Chểm chệ ngôi rồng kinh đô cũ
Tạ ơn đời : trường xưa hoa kết nụ
Cho ngày sau tuổi bạc tóc tựu trường
Về tựu trường để làm ...quân vương
(chứ không dám lên ngôi làm Hoàng đế)
Sợ giặc Bắc xua quân qua khó dể
Hại dân lành, gây lắm cảnh tai ương
Từ trường xưa làm cánh chim bay mười phương
Nước dữ dội thét gầm đường thác đổ
Ta thét ba quân ào ào như vũ bão
San bằng bao thành lũy đối phương
Đó là chuyện xưa, nước chảy trăm đường
Ta đi xuống khung đời ...lầy ngập ngụa
Đường gian truân đôi lần tung vó ngựa
Chuyện thành đô, quan ải, đất Cam tuyền
Như trầm tích, mạch ngầm không tên
Xoáy vào trùng khơi đìu hiu cô quạnh
Vua sân khấu đâu có gì kiêu hảnh
Ghi chút kiêu hùng xưa cho triều đại hoan ca
Giữa cố kinh ta vẫn là ta
Vứt long bào ! còn đây người dân Việt
Cảm ơn Người, ơn bạn bè gắn kết
Những tâm tình thế kỹ với lời dâng
Cho màu xanh xưa cứ mãi mãi gần
Cho mỗi năm góc trời xanh rạng rỡ
Trăm tấm lòng, trái tim ...hòa nhịp thở